
Đang vội vội vàng vàng mà thấy hoa phượng đỏ sân trường thì cũng phải bước chậm lại mấy nhịp. Sau cơn mưa, hoa phượng không chỉ trên cành mà rụng đầy lối đi. Là cái cảm giác đó, ngẩn người và tự hỏi: “Lại một mùa hè nữa rồi sao?”
Lần đầu tiên có cái cảm giác này là khi học lớp 4 trường Thực nghiệm. Ngồi trong lớp nhìn ra cửa sổ ban công, có mùi của cơn mưa, mùi của cỏ của lá xanh, mùi của đất, mùi của Tháng 5. Thấy như không gian chỉ còn một mình với khung cửa sổ đó, mặc kệ đám bạn học đang lao nhao xung quanh. Khung cửa sổ thì rộng, hoa phượng sau cơn mưa màu đỏ nhìn mát vô cùng, còn bản thân thì thật bé nhỏ.
Sau này không biết đã có thêm bao nhiêu lần rồi cái cảm giác như thấy lại “người quen cũ” ấy, nhưng nhớ thì chỉ nhớ được rõ ràng duy nhất là lần đầu tiên đó. Cuối lớp 4, thấy mình đã lớn, nhưng rồi lại thấy như sắp hết (tiểu) học. Cứ như còn đi học thì mới còn có mùa hè, mới còn thuộc về hoa phượng và sân trường.
Lúc đó, con bé lớp 4 đâu có biết là cả 30 năm sau đó vẫn chưa học xong, chưa rời sân trường ngày nào. Chỉ là chuyển từ cái sân này sang sân khác, mùa hè này sang mùa hè khác
Hôm nay, thấy cũng y như tháng 5 của năm đó vậy. Học thì không biết khi nào xong, nhưng lại có chút tiếc tiếc nhớ nhớ như thể không thực lòng muốn tốt nghiệp lắm đâu.
.:: Tui thích học ::.